Dòng sự kiện:
Kỳ 4: Cuộc tập dượt công phu
08/12/2014 10:52:16
ANTT.VN - Để chuẩn bị cho chiến dịch “Bờ biển Ngà”, phía Mỹ đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ việc tuyển chọn Phi công đến từng bước tập duyệt.

Tin liên quan

 

Vụ tập kích Sơn Tây năm 1970 (Nguồn: Internet)

Theo kế hoạch, đội quân biệt kích chỉ được thực hiện trong thời gian 26 phút; nghĩa là trước khi lực lượng bộ đội ta ở thị xã Sơn Tây có thể vào tới khu vực trại giam, thì quân biệt kích Mỹ cùng các tù binh vừa được cứu thoát đã cao chạy xa bay.

Thực tế biệt kích Mỹ đã triển khai kế hoạch ra sao?

Những viên Phi công với hàng ngàn giờ bay chiến đấu

Ngày 1/8/1970, Thiếu tướng J. Manor, Tư lệnh lực lượng hành quân đặc biệt tại căn cứ không quân Eglin, thuộc bang Floria được triệu tập về Washington cùng với đại tá bộ binh D.Simons nhận nhiệm vụ mới. Manor và Simons đã làm quen với nhau trên chặng đường bay cùng về Washington nhưng họ không hề biết rằng mình đã được chọn làm nhân vật chính của Bộ chỉ huy hành quân tập kích vào Trại tù binh Sơn Tây, gây chấn động nước Mỹ sau gần 4 tháng nữa.

Cùng được chọn vào Bộ chỉ huy cuộc hành quân này còn có một Trung tá quân y khá kì quặc – Joseph Cataldo.

Tướng Manor được Lầu Năm Góc chỉ định làm Tư lệnh chỉ huy cuộc hành quân tập kích Sơn Tây. Đại tá Simon làm phó Tư lệnh, trực tiếp huấn luyện toán biệt kích đổ bộ và cầm đầu toán quân này bay đến Sơn Tây để giải cứu các tù binh. Trung tá Cataldo đặc trách về công tác huấn luyện tự cứu cho đơn vị đổ bộ và lo chuẩn bị mọi phương tiện vật chất để chạy chữa cho tù binh trên đường trở về.

Việc tuyển lựa nhân viên tham gia vào cuộc hành quân được bộ ba Manor, Simons và Cataldo tiến hành tuyển chọn rất kĩ lưỡng. Họ được kiểm tra lý lịch, trình độ văn hóa, chuyên môn kỹ thuật, sức khỏe, kinh nghiệm chiến đấu và các yếu tố tâm lý khác… Điều đặc biệt là tất cả số nhân viên này đều đươc tuyển chọn trên cơ sở tự nguyện, gia đình của các binh sĩ cũng chỉ được biết một cách mơ hồ và chung chung là người thân của họ sắp phải thi hành một nhiệm vụ đặc biệt và phải xa nhà từ 3 đến 6 tháng.

Manor là người trực tiếp tuyển chọn các Phi công tham gia cuộc hành quân. Những viên phi công được chọn vào Phi hành đoàn đều đã có ít nhất hàng ngàn giờ bay chiến đấu cùng hàng trăm cuộc tiếp cứu các Phi công bị bắn rơi tại vùng Đông Nam Á. Trong đó có tới 15 sỹ quan từ cấp úy đến cấp tá cùng 85 hạ sỹ quan và binh sỹ trong một đơn vị “mũ nồi xanh”.

Vào trung tuần tháng 8/1970,  một thông điệp của Bộ tổng tham mưu hỗn hợp quân đội mỹ do Mayer soạn thảo và Tướng Moorer ký thông báo: Có một toán hành động cấp thời, đặt dưới quyền chỉ huy của Tướng Manor và Đại tá Simons đang thực thi một nhiệm vụ đặc biệt. Chiến dịch tuyệt mật này được ngụy danh bằng một cái tên khá thơ mộng: Bờ biển Ngà.

Kế hoạch cụ thể của chiến dịch Bờ biển Ngà chỉ có một vài nhân vật chop bu như Tổng thống Nixon, Cố vấn An ninh Kisssinger và mấy Bộ trưởng bộ quan trọng được biết.

Tất cả nhân viên và  phi đoàn bay được đưa đến huấn luyện tại căn cứ Fort Bragg, sau được chuyển tới Eglin. Đây là một vùng đất rộng khoảng 465.000 héc ta, nằm ở phía Bắc của bang Plorida. Đây cũng là nơi tập dượt của Trung tâm huấn luyện Cấp cứu và tìm lại bằng máy bay của quân đội Mỹ (USAF).

Trại tù binh Sơn Tây tại Mỹ

Hồ sơ mục tiêu Sơn Tây  đã được chất đầy các ngăn tủ của bộ chỉ huy hành quân của cuộc tập kích. Ngoài những bức ảnh, tướng Blackburn và Mayer còn cho dựng lại cả sa bàn khu vực trại giam, đồng thời phóng và vẽ tấm bản đồ về mục tiêu cực lớn. Nó được in sao cẩn thận nhưng chỉ có vài bản.

Simons cho rằng huấn luyện cả trăm quân tập kích một vùng đất xa lạ và nguy hiểm chí với loại sa bản đồ chơi và bản đồ thực tập. Chính vì vậy, ông ta đã đề nghị cho xây dựng một mô hình trại giam Sơn Tây với tỷ lệ 1/1, giống y chang như thật để phục vụ cho tập luyện.

Để che mắt các thiết bị trên vệ tinh tình báo kỹ thuật của Liên Xô, Mỹ sử dụng vật liệu xây dựng nhẹ để xây dựng mô hình. Mô hình này mang tên một cô người mẫu nổi tiếng ở Mỹ hồi đó là Barbara, có thể nhanh chóng tháo rời một cách dễ dàng  và cất giấu đi.

Có một mô hình hoàn chỉnh, các chuyên gia đã phải sử dụng tới 710 chiếc cọc gỗ và 1.500 yard vải bạt (mỗi yard bằng 0,914 mét). Cột cờ và những chiếc cột điện ở trại tù binh cũng được dựng lên trong mô hình với kích cỡ đúng như thực tế. Thậm chí, một số cây to được đào cả gốc lên đưa về trồng tại mô hình của trại tù binh.

Tướng Manor nói: “Tuy là kiến trúc tạm thời, nhưng mô hình này cũng đủ để cho những người lính  có một cảm nghĩ xác thực là họ sẽ thấy những điều gì và họ biết mình sẽ phải hành động ra sao, khi tới một mục tiêu có địa hình tương tự.

Tập luyện công phu

Ngày 20/8/1970, cuộc tập luyện của không quân Mỹ và toán hành động hỗn hợp cấp thời bắt đầu.

Hằng ngày, Simons bắt tất cả 103 quân tình nguyện ôn lại những bài học cơ bản của lính Mỹ, đeo balo cùng vũ khí trang bị chạy bộ mấy cây số đường dài. Ngoài ra, họ còn học thêm cách định hướng máy bay trực thăng, cách truyền tin, liên lạc, đột kích, cách phá các loại khóa và cửa, cách vượt ngục và xen lẫn kết thúc cuối ngày là tập điền kinh. Simons muốn tất cả những binh lính trong đơn vị biệt kích của ông ta đều phải “vừa có sức tuyệt vời, lại vừa thiện chiến không thể chê vào đâu được”.

Việc tập luyện cho các Phi công trong đoàn may mới là khó khăn và phức tạp nhất. Để tránh bị ra đa phát hiện và sự trừng trị của lực lượng phòng không miền Bắc Việt Nam, Manor đã yêu cầu các Phi công phải bay thấp sát ngọn cây và ngoằn ngoèo dưới thung lũng các dãy núi trong nhiều giờ liền. Hơn nữa, họ toàn tập bay ban đêm, dưới ánh trăng mờ và không được sử dụng vô tuyến liên lạc. Nghĩa là bay trong im lặng với đội hình sát nhau. Chỉ cần một sai sót nhỏ là máy bay có thể va vào nhau, húc vào núi, hoặc rơi xuống nơi lởm chởm đất đá của vùng Bắc tiểu bang Georgia.     

Trong kế hoạch của chiến dịch Bờ Biển Ngà, Manor và Simons sử dụng tới 3 chiếc C-130 tham gia vào cuộc tập kích. Các chuyên gia đã tính toán rằng: tốc độ thường khi bay thấp của một chiếc C-130 là 250 km nhưng để phục vụ cho việc tập kích Sơn Tây, các Phi công đã phải ép tập bay với tốc độ 105km, gần như mất hết tốc lực nên càng nguy hiểm.

Ngày 28/9/1970, Toán hành động hỗn hợp cấp thời bắt đầu phối hợp giữa bộ binh và không quân luyện tập tấn công. Mỗi ngày họ thực hiện ba cuộc đổ bộ bằng trực thăng và đêm đến lại thêm ba cuộc như thế. Simons đã cho người của ông ta luyện tập nhiều đến mức những lính Mỹ trong đơn vị biệt kích này đều thuộc lòng cấu tạo của mục tiêu cần tấn công. Nếu như có bịt mắt lại, họ vẫn có thể bắn trúng đích theo lệnh chỉ huy.

Đêm ngày 6/10/1970, Tướng manor và Đại tá Simons đã tổ chức buổi tổng diễn tập cuối cùng có bắn đạn thật trước sự chứng kiến của Blackburn và Mayer.

Cũng trong thời gian này Trung tá Cataldo rất bận rộn, vất vả với việc chuẩn bị vũ khí, trang bị và hậu cần cho cuộc tập kích: Đó là những khẩu sung trung liên M-60, bắn đạn 7,62 ly; súng chống tăng loại 66 ly cỡ nhẹ; những khẩu CAR-15 rất nhỏ, nhẹ, bang gấp; sung phóng lựu đạn M-79; một số mìn sát thương và những túi chất nổ có sức công phá cực mạnh; những ống kính ngắm đặc biệt, giúp người sử dụng nó có thể nhìn rõ mục tiêu trong đêm tối…

Chiến dịch Bờ biển Ngà đã bước vào giai đoạn cuối cùng  (Còn tiếp) 

Hoàng Hà (lược trích theo tác phẩm "Phi công Mỹ ở Việt Nam" của nhà văn Đặng Vương Hưng).                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

Theo: ANTT/NĐT
Thích và chia sẻ bài viết này :
Tags :
Tin liên quan
Mọi góp ý tin bài cho chúng tôi vui lòng gửi vào email: antt.toasoan@gmail.com
Đang phổ biến